Tôi đã dừng ăn kiêng và thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết
- Tôi đang tiến gần hơn tới việc yêu chính cơ thể mình – cơ thể mà trước đây tôi từng vô cùng căm ghét.
Tôi bắt đầu ăn kiêng từ năm học lớp 8. Thời điểm ấy, cân nặng của tôi ở mức trung bình, không tới nỗi béo, nhưng tôi lại muốn người “mình dây”. Tâm trí tôi lúc đó thuyết phục tôi rằng người mảnh mai, thậm chí gày gò một chút, sẽ khiến tôi trở nên đặc biệt.
Tôi tìm hiểu vô số cách để thực hiện ăn kiêng tốt hơn trên mạng, qua báo chí. Những tạp chí với bài viết kiểu như “Giảm 5 cân trong 10 ngày” hay “Giảm cân để mặc đẹp bikini” được tôi mua rất nhiều. Tôi cũng ngâm cứu cả một mẹo giảm cân nguy hiểm từ những người vừa hồi phục sau thời kỳ rối loạn ăn uống.
Chúng không có mục đích hướng dẫn tôi phải ăn kiêng thế nào nhưng trong khi đang quá háo hức muốn được thành “người dây”, tôi coi đó như những bí kíp nằm lòng của mình.
Càng lớn, tôi càng trở nên phụ thuộc vào chế độ ăn kiêng như một cách để giảm bớt lo lắng và có cảm giác kiểm soát bản thân. Dù không ăn quá ít và cũng không tới nỗi quá ám ảnh về cân năng nhưng tôi vẫn kiểm soát chặt chẽ lượng thức ăn đưa vào cơ thể, sao cho tôi không bị chìm nghỉm đi giữa một biển các cô gái thanh mảnh và xinh đẹp.
Năm 19 tuổi, tôi bị ốm một trận rất nặng. Bác sĩ chẩn đoán tôi mắc chứng bệnh về đường ruột do dị ứng với gluten trong thực phẩm. Căn bệnh này khiến cân nặng của tôi suy giảm một cách trầm trọng. Tôi gày hơn bao giờ hết, nhưng cũng ốm yếu hơn bao giờ hết, đến mức, hiếm khi lết ra khỏi giường. Sau khi biết cách trị bệnh và ăn những thực phẩm không chứa gluten, tôi bắt đầu khỏe trở lại. Nhưng từ đó, rất khó để tăng cân vì tôi chỉ được ăn một số thực phẩm nhất định.
Tôi cứ thế, gày gò suốt một thời gian dài. Nhiều người nhìn tôi và nói: “Ước gì tôi cũng bị bệnh như cô, rồi tôi cũng trở nên mảnh mai như vậy”. Nhưng khi nghe họ nói thế, lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự không muốn gày một chút nào. Tôi chỉ muốn ăn bánh ngọt, tôi muốn hẹn hò bạn ở tiệm ăn nhanh và cảm nhận cuộc sống sôi nổi của một cô gái trẻ trung, nhưng tôi không được lựa chọn. Những thực phẩm đó là thuốc độc đối với tôi.
Tôi bắt đầu liên hệ cơ thể gày gò của mình với bệnh tật, ốm đau. Việc này khiến tôi rất lo lắng. Tôi sợ mình có thể chết mà chẳng ai biết có gì không ổn đã xảy ra với tôi. Tôi chẳng còn cảm thấy mình gợi cảm hay dễ thương hay thời trang gì nữa. Tôi thấy mình như thể đang sống trong thân xác một người ngoài hành tinh.
Nhưng vào đầu những năm 2000, mình dây lại là mốt, được rất nhiều người ngưỡng mộ. Người ta thi nhau đi tập yoga, đi leo núi và ăn thì như mèo. Cơ thể tôi bỗng nhiên trở thành một biểu tượng đẹp và tôi thì có trách nhiệm tiếp tục duy trì biểu tượng đẹp đó.
Cứ thế, tôi bước vào tuổi 30 và bắt đầu làm mẹ. Giảm cân sau khi sinh bé thứ hai có vẻ khó khăn hơn, nhưng vì thế, lại càng khiến tôi “điên cuồng” hơn trong chế độ ăn kiêng của mình. Kết quả là sức khỏe của tôi phải gánh chịu hậu quả nặng nề: một cơn cảm, cúm cũng có thể đánh gục tôi. Tôi bị viêm phổi, bị nhiễm trung hết lần này đến lần khác. Tôi đổ lỗi cho việc lây cúm và các thể loại virus khác từ hai con nhỏ đang tuổi mẫu giáo của tôi. Nhưng sự thực là chẳng có bà mẹ nào có con học cùng lớp với con tôi lại bị ốm như tôi.
Khi một người bạn thức tỉnh tôi về chế độ ăn uống ít tinh bột và tập luyện vô cùng khắc nghiệt, tôi nhận ra, đã đến lúc dừng việc ăn kiêng. Tôi cũng hiểu rằng, chính thói quen ăn kiêng từ lâu đó đã làm tôi suy yếu.
Tất nhiên, từ bỏ một thói quen theo tôi lâu đến vậy không hề đơn giản. Nhưng tôi luôn tự nhắc mình mục tiêu cuộc đời là hạnh phúc chứ không phải là thân hình mảnh mai. Tôi đã cố gắng không tính toán lượng calo đưa vào người nữa. Và tôi vẫn chăm chỉ luyện tập. Tôi ướt sũng mồ hôi sau mỗi buổi tập, các khối cơ săn chắc hơn, xương tôi khỏe hơn, phổi tôi khỏe hơn và trái tim cũng khỏe hơn nữa. Thật kỳ diệu, tôi bắt đầu tăng cân. Cân nặng của tôi giờ còn cao hơn cả thời kỳ bầu bí và tôi thích điều đó bởi vì tôi thích tôi của hôm nay, thật khỏe khắn, thật mạnh mẽ.
Tôi đang tiến gần hơn tới việc yêu chính cơ thể mình – cơ thể mà trước đây tôi từng căm ghét. Một ngày nào đó, tôi sẽ thấy tự hào về bản thân. Không phải vì thân xác này mà vì những nỗ lực mà tôi đã bỏ ra để có một cuộc sống thực sự khỏe mạnh hơn và hạnh phúc hơn.